"Tôi thường đi đó đây.. "




Co hoaCo hoaCo hoa


"Trên đời này làm gì có con đường, người ta đi mãi thì thành con đường đó thôi... "

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Đèn xanh - đỏ ... ở xứ người!

Hôm nay tôi sẽ rãnh cả ngày, vì còn chờ chuyến bay chiều của các con từ VN qua, đáng lẽ ngủ nướng cho khỏe, nhưng có lẽ số nó cực, nên vẫn thức dậy như mọi ngày đi làm..
 
Thế là thức dậy, leo qua ngồi ở cái bậc thềm cửa sổ này nhìn xuống đường, vì phòng tôi hướng về phía tây, nên ánh nắng buổi ban mai từ phía đông rọi về phía này, nhìn những dãy nhà lấp lánh ánh nắng buổi sáng ở trên chỗ cao nhất, chỗ thấp thì có các nhà khác che nắng mất rồi. Tạo ra những ánh sáng hào quang rất đẹp, tiếc là máy hình chụp tấm nào cũng không ra hồn, có khi tại cái kiếng cửa sổ dày quá....
 
Rồi tôi lại nhìn xuống đường... nhìn dòng xe và người qua kẻ lại, Nhìn đồng hồ là 6 giờ sáng rồi, mà 6 giờ của VN mình là 7:00 ở Sing. đó.



Hai tấm hình này là sau khi chụp hình ở dưới lại tự chụp cho mình xem...


Lại thêm lần chột dạ khi nhìn luật đi đường của người ... Năm 1998 lần đầu tiên tôi qua Taiwan, thì tôi đã bị một lần vì thói quen - không quen sao được khi mà từ năm 1998-1975 = 23 năm - một thế hệ trôi qua - cũng đủ hình thành một thói quen... tôi đang đi bộ với người bạn đến chỗ băng qua đường, tôi định dớm bước đi thì anh chàng giữ tay tôi lại vì lúc ấy là đèn đi bộ có màu đỏ ... tôi xấu hổ.  Và khuya hôm ra sân bay về nước, tài xế đến đón và lái xe đưa tôi đi, lúc đến đầu đường cao tốc, chuẩn bị lên đường cao tốc, thì đèn đỏ, mà xung quanh thì vắng lặng, đường rộng mênh mông, chỉ có mình xe hơi của tôi thôi, mà bác tài vẫn ngừng lại chờ đến khi đèn xanh bật lên thì mới lái đi.. tôi cũng tự xấu hổ.
 
Hồi nhỏ học Giáo dục Công dân, học thì nhiều Luật cơ bản cho lứa tuổi nhỏ của chúng tôi thời đó, nhưng ở đây tôi chỉ nói tới Luật đi đường thôi. Và thầy tôi đã dạy rằng:

  • Đi đường, nếu thấy đèn vàng thì chuẩn bị ngừng xe, thấy đèn đỏ thì ngừng hẳn, đèn xanh thì mới được đi (cả đi bộ cũng thế); 
  • Ban đêm lái xe, nếu gặp xe đối diện thì đèn chỉ được mở cos, khi đi đường trường thì mới được mở đèn pha... thế mà bây giờ nhiều lần muốn đui con mắt vì đèn pha đối diện.
Bây giờ ngồi ở cái bậc cửa này nhìn xuống phía dưới đường kia, nhìn người ta đi qua lại - lại nghĩ đến mình....
 

Nơi xe buýt đậu, xe tự động đậu đúng chỗ qui định để đón khách.




Đèn đi bộ bật lên màu đỏ, nên người đi bộ đứng đó đợi đèn xanh, mà không đợi thì nguy hiểm lắm, vì xe cứ lái theo đường đi của xe..



Đèn đi bộ bật lên màu xanh.













Đèn đi bộ vẫn màu đỏ, dù chẳng có ai trên đường đi bộ nữa, nhưng xe hơi vẫn đợi và đợi đèn xanh. Từ hôm qua nay quan sát, tôi chưa thấy hiện tượng xe hơi vượt đèn đỏ để đi qua ...




Ngồi buồn, tôi đi xuống phố chơi, đi bộ một quãng cách khách sạn không xa, thì có một ngôi chợ truyền thống, thích quá, tôi đi tới để xem giữa thời đại supermarket này, ngôi chợ truyền thống ở đất nước Sư tử này ra sao?
 
Lại gặp đèn đi bộ bật màu xanh, cái xe hơi bên kia ngừng lại để cho khách bộ hành đi qua ..







Đèn đi bộ bật lên màu đỏ, người bên kia đường ngừng lại, dù chẳng có xe hơi nào đi đến...




Đây là bảng hướng dẫn đường đến các quầy bán hàng ...


Chụp ngược về phía con đường, nhìn thật thanh bình, phía trên là con đường tôi vừa đi bộ đến..
















Đầu chợ là các quầy bán hoa, đa số là lan và một số hoa cũng giống ở VN mình.












Quầy bán thực phẩm rau tươi sống..






Nhìn mớ rau này tự nhiên thèm rau xào tỏi..



Giống ở VN mình quá ...






Quầy bán thực phẩm tươi sống, có điều bước vào khu bán cá thịt mà không có mùi tanh của cá thịt, mọi người vừa đi chợ vừa nghỉ ngơi...

Đa số người bán hàng là người già và lại là đàn ông lớn tuổi, người trẻ họ làm những việc khác mất rồi, nên ở ngôi chợ này tôi toàn thấy là người lớn tuổi bán hàng..









Nhìn hai người lớn tuổi ngồi nghỉ ngơi ..


Tôi cũng tranh thủ nhờ một người chụp hộ một tấm ở nơi này ..



Toàn là đàn ông và người lớn tuổi bán hàng..








Vẫn là dùng hai ngôn ngữ Anh và Hoa ở các bảng hiệu ..




Người lớn tuổi gặp nhau ở chợ nói với nhau đôi chuyện ..


Người lớn tuổi đến và ngồi ở đây nghỉ ngơi...







Bên đó là khu bán hàng ăn, chiếm đa số diện tích, chắc ban đêm đông người qua lại lắm đây..









Tôi bước qua và ngồi vào quầy bán mì khô và nước, có hai loại giá 2.5 và 3 dollar Sing. Tôi gọi cho mình một tô nhỏ thôi. Chờ hơi lâu.






Chờ hơi lâu, nên tôi quay ra chụp hình và chụp luôn tấm bảng này: chỉ bán từ Thứ Hai đến Thứ Bảy, từ sáng sớm đến nửa khuya. Còn ngày Chủ Nhật thì nghỉ.. cũng hay.



Trộn mì rồi, nhưng sực nhớ, chụp tấm hình của tô mì giá 2.5 dollar Sing. Ăn cũng rất ngon, tô nước súp ngọt mùi thơm của tôm cua. Kể ra dù so với VN có đắt, nhưng ngon nên cũng được.



Thấy người Ấn và Hồi vào chợ; ở đất nước này là đất nước của nhiều tộc người cùng chung sống với nhau, ngồi ở chợ nghe họ nói đủ loại ngôn ngữ, người thu tiền - chắc họ thấy tôi đen thui - nên còn nói tiếng địa phương với tôi nữa chứ!!



Thấy ông bán báo bên hiên chợ.



Khi đi ngang qua quầy bán hoa chụp thêm 1 tấm hình.



Trở về khách sạn, gặp cô này nhờ cô chụp hộ cho 1 tấm.








Trên đường về, nắng, nắng như ở VN mình vậy, không khí mát, nhưng nắng nên mặt tôi nóng lên, về tới phòng chụp một tấm xem mặt có bị đỏ lên không !!



Tôi đã kể cho các bạn nghe những ấn tượng của tôi về một buổi sáng và về vài nét ở nơi này, có thể chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi, nhưng dù sao cũng là những suy nghĩ.
 
Tạm ngừng ở đây nhé! hẹn gặp lại.
TTM


Sau entry ngày đầu ở Singapore : http://huynhtran.multiply.com/journal/item/118

4 nhận xét:

  1. NHìn loạt ảnh này thấy Sing cũng thân thiện, gần gũi với VN, có lẽ do chỗ chị M đến, nên thấy khá vắng vẻ, và cũng không quá sạch sẽ.

    Trả lờiXóa
  2. Chỗ này gần Trung tâm giá Khách sạn đắt lắm trên 100 dollar Sing đó em.

    Trả lờiXóa
  3. Chị của em vẫn còn nụ cười thật tươi. Chuyến đi thật vui phải không chị.

    Trả lờiXóa

Bài đăng phổ biến